聽(tīng)tīng松sōng琴qín--胡hú居jū仁rén
清qīng風(fēng)fēng滿mǎn樹(shù)shù生shēng,,恍huǎng若ruò伯bó牙yá情qíng。。雖suī無(wú)wú鐘zhōng子zi期qī,,山shān巖yán人rén細(xì)xì聽(tīng)tīng。。
聽(tīng)松琴。明代。胡居仁。 清風(fēng)滿樹(shù)生,恍若伯牙情。雖無(wú)鐘子期,山巖人細(xì)聽(tīng)。